16 thg 8, 2018

30 tuổi: Quá nhiều người sống như thể họ đang ở vạch đích, còn tôi muốn chạy một cuộc marathon thứ thiệt

Bạn có thật nhiều dự định cho tương lai, những bức tranh đầy màu sắc và rực rỡ hiện lên trước mắt bạn và rồi… Bùm! Tất cả biến mất! Tương lai nhẹ nhàng "tặng" bạn một cú đấm vào mặt. Vì sao thế?

- 01 -

Đôi khi những suy nghĩ vu vơ về tương lai lại tràn vào tâm trí những lúc rảnh rang trong một ngày mưa gió. 25 tuổi, ở cái ngưỡng lưng chừng và nhiều khi là chơi vơi này, tương lai là điều gì đó thật khó khăn khi nghĩ tới. Với những người tầm tuổi tôi, những người trẻ 20, 25, 30 tuổi vẫn còn tràn trề sức sống với bao dự định và hoài bão thì cuộc đời lại không nghĩ vậy, nó luôn rình rập để "đâm sau lưng" ta bất cứ khi nào có thể.

Tôi còn nhớ những thằng bạn thời niên thiếu, chúng tôi thật tươi vui. Đứa muốn làm bác sĩ, đứa muốn làm kiến trúc sư, có đứa lại muốn làm hacker,.. rồi mỗi lần đi chơi lại oang oang kể về những cái hay ho mà chúng biết về con người, công việc mà chúng thích. Trong chúng tôi khi đó luôn là ngọn lửa khát khao cháy bỏng được chứng tỏ mình, trở thành đỉnh cao của những người giỏi nhất.

Giờ đây khi đã "lớn", khi nhắc lại những chuyện xưa cũ, lũ chúng tôi chỉ dám cười trừ tặc lưỡi: "Ôi cái hồi ấy!". Đứa học kiến trúc thì đi làm công nghệ thông tin, cậu bạn học công nghệ thông tin thì giờ lại đi kinh doanh; trái ngành trái nghề trái cả cái niềm yêu thích ban đầu. Phải chăng cuộc đời là vậy? Phần lớn chúng ta được thiết kế để tuân theo quy luật của nó?

Ước mơ của tôi bay đi đâu mất rồi?

Dường như khi càng già đi, chúng ta lại càng ghét nói về ước mơ của mình. Tại sao? Vì thật xấu hổ khi bạn nói mà không làm được. Bạn nhận ra rằng bạn chẳng quyết tâm như bạn nghĩ, bạn chẳng giỏi giang như bạn tưởng; rồi bạn bắt đầu hoài nghi bản thân - phải chăng ước mơ này là quá xa vời và không dành cho bạn? Động lực mất dần, nỗi sợ thất bại tràn ngập. Bạn còn chẳng dám nghĩ đến việc bạn sẽ làm những thứ bạn thích nữa. Đáng buồn thay, bạn đang dần học cách từ bỏ.

Nhưng bạn vẫn sống và tiếp tục lừa dối bản thân bạn.


- 02 -

Với những người ở lại với niềm tin lung lay mãnh liệt của mình, tại sao họ vẫn tin? Là vì áp lực từ những điều họ đã nói ra, là vì họ cũng chẳng còn tin nữa nhưng họ vẫn phải bám trụ vào nó để kể những câu chuyện thần thoại về tương lai và ước mơ của họ.

Như một diễn giả tài năng, một người bạn đã nói với tôi: "Tớ vẫn thích mở một công ty giải trí riêng. Tớ sẽ gây dựng nó trở lên thịnh vượng rồi thuê một thằng CEO về cho nó quản lý rồi mình đi nghỉ mát ngồi đếm tiền. Cơ mà tớ muốn từ từ đã, cậu biết mà.. tiền bạc làm con người ta suy đồi, nên tớ nghĩ vội vàng quá sẽ khiến mình cuốn vào vòng xoáy ấy. Có lẽ tớ nên bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt trước đã, làm quen rồi học từ mấy người trong ngành ấy chẳng hạn."

Tôi chỉ dám nở một nụ cười ái ngại trước giấc mơ màu hồng của bạn tôi.

Tôi không nghĩ rằng sau này "tôi sẽ có gì?". Tôi chỉ quan tâm duy nhất một điều "làm sao để có được thứ tôi muốn?". Từng bước từng bước một từ A-Z, rủi ro là gì, tôi sẽ phải làm gì, thời gian tôi cần để thực hiện chúng và cuối cùng là một niềm tin bất diệt về cái tôi phải làm.

"Quá nhiều người sống như thể họ đang ở vạch đích. Còn tôi muốn chạy một cuộc marathon"

Và 2 điều sẽ giúp tôi thực hiện điều đó: Lòng tự trọng và Tự nhận thức.

Đầu tiên, bạn phải có một niềm tin táo bạo rằng, bạn sẽ trở nên vĩ đại, bạn phải vĩ đại dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nó không phải ước mơ, không phải DỰ ĐỊNH - nó là cuộc đời của bạn, nó là sinh mệnh của bạn, nó là điều giúp bạn trở nên ý nghĩa chứ không phải là một gã vật vờ chẳng làm gì ra hồn.

Điều thứ hai, tự nhận thức khả năng của bạn. Đừng trở thành người mà bạn mong muốn mình trở thành, hãy trở thành người mà bạn có khả năng trở thành. Nhiều người sẽ nói: "Chúng ta phải theo đuổi giấc mơ của mình, bạn có thể làm được mọi thứ nếu bạn tin tưởng vào bản thân mình."


- 03 -

Tôi đã từng muốn trở thành một game thủ, vì tôi cực kì mê game hồi còn bé; thế giới trong game thật đẹp biết bao, nơi tôi trở thành anh hùng trong cuộc đời của tôi, tôi chém quái vật tôi cứu thế giới, tôi có tiền mua đồ xịn để tôi bá đạo nhất. Nhưng rồi tôi nhận ra, có những game tôi không thể nào trở thành bá đạo được.

Tôi đã băn khoăn suy nghĩ về điều này và rồi đi đến kết luận: Tôi không thể tập trung vào quá nhiều chi tiết, tôi không có khả năng phán đoán tình huống và căn thời gian, tôi cũng không thể trở thành một game thủ huyền thoại, dù đã bỏ quá nhiều thời gian, tâm sức nghiên cứu.

Rõ ràng, dù thời gian và công sức nghiên cứu mà tôi bỏ ra giúp tôi có thứ hạng cao nhưng điều đó không phải thứ tôi muốn, tôi muốn là người giỏi nhất hoặc chí ít là trong top 5% những người giỏi nhất.

Khi chưa tìm hiểu kĩ càng về bản thân mà lại có quá nhiều ước mơ thì đó là chiếc vé một chiều về vùng đất mơ mộng dành cho bạn.

Lòng tự trọng và Tự nhận thức? Xong! Giờ sao?

Một kế hoạch chi tiết đến đáng kinh ngạc. Hãy tưởng tượng rằng bạn đang lập kế hoạch để lên mặt trăng và chỉ sai 0,5 giây thôi là phi thuyền của bạn sẽ nổ tung - bạn ra đi mãi mãi. Vì vậy, trước khi nghĩ đến một mục tiêu, tôi luôn tự hỏi ba điều:

1. Bao nhiêu thời gian là phù hợp nhất để tôi có thể rèn luyện kĩ năng của mình mỗi ngày?
2. Nếu còn thừa thời gian, tôi sẽ tăng thêm thời gian rèn luyện hay sử dụng vào những việc gì?
3. Nếu thiếu thời gian, tôi phải bỏ điều gì để bổ sung? Nếu không thể làm thế, tôi sẽ mất bao lâu để có thể đạt được mục tiêu đó.

Và cuối cùng là cam kết với cả tính mạng của tôi để thực hiện nó MỖI NGÀY. Nhiều người sẽ nói điều này có vẻ điên cuồng nhưng không bạn tôi ơi, nếu bạn chọn làm người bình thường trong thế giới điên cuồng này thì bạn đã thua từ khi được sinh ra rồi. Và bạn biết gì không? Có duy nhất một thời điểm vàng dành cho bất kì mục tiêu nào, là BÂY GIỜ.

Dậy sớm và làm ngay đi. Không có lý do nào được quyền cản trở bạn. Vĩ đại và tầm thường là sự sống và cái chết.

Nguồn CafeF

0 comments:

Đăng nhận xét